Văn Khấn Gọi Hồn Chú Tễu
--- Bài mới hơn ---
Tác giả: Trang chủ Trúc Sơn
Xuanduc.vn : Từ ngày chú Tễu bỗng nhiên mất tích, rất nhiều bạn bè nhắn đến bắt đền Lão Trang, đòi Lão phải gọi cho được Tễu ra. Nhưng hắn đã hóa kiếp về cõi tiên hoặc là âm ti địa ngục rồi..Biết làm sao đây. Đành lập đàn, bấm chuột, đọc bài văn gọi hồn vần ” ổi” này..may ra..
Hỡi ôi !..hỡi ổi !..
Cuộc đời là sân khấu,
trò mở ra, khép lại trêu ngươi
Thân xác tưởng vô tri,
khúc dẫn xướng lâm li bao nỗi.
Nhớ Tễu xưa..
Mặt hoa, da phấn, khuất lấp che thân gỗ nhọc nhằn
Tay thấp, chân cao, múa may theo tay người giật rối.
Trống rền, nhạc náo
khi làm vua xuống ngựa lên xe
Điệu xẩm, khúc xoan
cũng anh hào đường trường rong ruỗi..
Trêu hoa ghẹo nguyệt, ai ngờ dính cháu đồng hương
Tấn trước , thối sau, oai rơm ngọn cờ lá chuối.
Thế mà :
bao kẻ mến tài hô hoán chạy theo
Nào biết
chỉ là phù du nửa chừng tàn lụi..
Xếp cờ, dẹp trống : kẻ thất tình tự sát nửa đêm
Đèn tắt, nhạc câm : tấm màn buông giữa chừng lễ hội !
Thương thay !
Cháu đồng hương lỡ vận
bơ vơ thân gái dặm trường
Trúc sơn trang dở mùa
xác xơ trúc tàn cỏ thối..
Gia cư bối rối, bạn bè ngơ ngác nhìn nhau
Sắt cầm đứt giây, Tử Kì- Bá Nha lạc lối.
Tễu ơi ! Tễu hỡi..
Đời đang là sân khấu
tuồng trò lắm chuyện tai ương
Đoản mệnh nghiệp văn chương
thơ phú gặp thì ăn xổi
Người đến với người, kín bưng tăm tối
nụ cười bầm tím mưu ma
Câu hát lời ca, ầm ĩ phèng la
lời chào sặc mùi vụ lợi.
Chỉ có Tễu thôi, dằn lòng để hát,
nước mắt thầm nuốt vào trong
Chỉ có Trúc sơn, lặng lẽ mà vui,
thế sự lặn sâu đá cuội.
Tễu ơi ! Đang ở nơi đâu : âm ti, địa phủ, cõi tiên ?
Vong ấy, giá thử có thiêng, hãy hiện hồn về một buổi !
Lão Trang ta lập đàn thay sân khấu
bấm chuột en-tơ thay đốt nhang trầm
Cháu đồng hương đổi lời khấn bằng ” còm”
lục bát gieo vần thay cho câu đối
Tình không kể nổi…cõi dương ngóng chờ
Nghĩa nặng từng giờ..trăm mong ngàn đợi..
Tễu ơi !
Tễu hỡi !
Phách lạc nơi nao
Vượt cổng xé rào
Về đây tụ hội !..
Ô hô ! Ô hô…
Đăng ngày 18/09/2008
Ý kiến về bài viết
Tễu còn đang sống nhăn răng
Lão Trang đã dựng Điếu văn…tế ruồi
Vẫn còn chung một gầm trời
Nào đâu xa biệt cách vời âm dương
Tễu còn tiếp tục …cởi truồng mua vui
Đổi đau thương lấy tiếng cười
Lấy câu chọc ghẹo đẩy lùi âu lo
Cười là một tiếng khóc… khô
Khúc vui ẩn chứa ngàn kho chuyện buồn
Đời còn có cháu Đồng Hương
Còn yêu, còn nhớ, còn thương trọn đời
Tiếc thay màn đã khép rồi
Lẽ nào lại diễn khúc vui…ngoài màn
Thôi đành vái biệt Lão Trang
Vái Trai tơ, vái cả nàng Anh Thư
Người nay còn nhớ, người xưa lại về…
Lão chép bài này từ trang nhắn bên kia qua cho nó luôn mạch.
Cảnh cuối: Sân khấu tối thui, còn lại chút ánh sáng yếu ớt tập trung vào người thiếu phụ mặc áo đen, tay bưng rổ cà ngồi hát mà như đang nói với chính mình:
Thế là hết. Từ nay anh đi mãi
Còn mong chi ngày trở lại nữa Tễu ơi
Quên làm sao, anh hỡi, lúc chia phôi
Bởi sợ quá 2 đứa mình nghẹn nói..
Em len lét cúi đầu tay xách túi
Cà dái dê về lại quán trông xe
Anh bơ phờ, tơi tả… thấy thương ghê
Bởi thiên hạ săn lùng anh ráo riết.
Nhớ không anh?Bụi dứa già chết tiệt
Gai toàn gai, cào đau quá anh ơi!
(Than thế thôi nhưng ta chẳng muốn rời
Nơi mình đã cùng vui… nhiều phút chốc)…
Nhớ những đêm trời sáng trăng vằng vặc
Em cùng anh bốc vác chữ, khuân thơ
Bỗng từ đâu những tiếng thét bất ngờ
Cây rung chuyển ầm ầm như động đất…
“Thằng Tễu đâu? Ra đây cho ta bắt!”
Ta ôm nhau thật chặt vẫn cứ run
Đã bao phen ta vứt dép lẫn quần
Chạy trối chết mới thoát vòng truy kích…
Nhớ không anh? Có đêm trong quán Trúc
Ta lắng nghe thực khách xôn xao
“Thịt thằng Tễu ngon hơn lẩu mắm nhúng rau
Nếu có ông chia tôi một ít!”
Trong bóng tối chúng mình im thin thít
Nhưng lòng em đau đớn lắm anh ơi
Đã mấy lần em suýt kêu trời
“Ôi! Oan quá! Tễu tôi như… cóc cụ!”
(Chứ không như lẩu mắm)
Thôi đành vậy. Đi đi đừng tiếc nữa
Ngại ngần chi, nấn ná chỉ thêm phiền
Đi đi anh! Can đảm bước chân lên
Mình trốn chạy phải đâu là tội lỗi.
Em ở lại trần gian thêm vài buổi
Rồi sẽ tìm anh trên mọi nẻo đường đời
Nhớ lắm, thương nhiều anh của em ơi
Nụ hôn lẫn dòng nước mắt….
Bóng tối bao trùm sân khấu. Bóng người thiếu phụ lẫn vào đêm…
Hạ màn.
Nhắn trúc sơn Trang
Quỳnh anh cõng tểu đi rồi
Đồng Hương ngơ ngác đứng ngồi bất an
Lão Trang thì vội lập Đàn
Ra bờ sông hiêu khóc than quá trời
Nhưng mà ở trong tháp mười
Tểu đang ôm ấp với người Tểu yêu
Ông Đức Lão Trang ơi!
thơ trào phúng mà phởi sai chính tả mới zui,
thế mà tễu chưa chịu vô zui cùng mới ác chớ
Nhắn tễu
Ngàn năm Thễu vẫn trai tơ
Mãi không lấy vợ chờ Thơ ( Thư) ấy mà
Bây giờ Thư đã Xinh(sinh) ra
Sao mà anh nỡ đi xa phương trời
Biết là thân gỗ hồn người
Nhưng Thư đau khổ suốt đời vì ai
Mong sao có một ngày mai
Tểu vào Đồng Tháp Cùng ai vui vầy
Nơi đây tình cỏm vơi đầy
Sao không tới hưởng những ngày xuân xanh
Hằng Nga(ỷ thế) nghiêng nước, nghiêng thành
Đồng hương đau khổ Chờ anh tháng ngày ( giả vờ đó đừng tin)
Riêng Thư Ngậm đắng, nuốt cay ( cái này thiệt)
Dừa không ai hái cả ngày lẳng lơ
Vào đi em đợi em chờ
Mặc hai đứa nó ngẩn ngơ vì tình
Cái con Hằng Nga đẹp xinh
Mi đứng mô đó sao rình của tao
Sơn trang có mấy hàng rào
Mất bao công sức Thư vào cướp ra
Khôn thì về với gốc đa
Tểu là vốn của Thư ta kia mà
Tểu ơi trốn đi đừng ra!
Đừng tin cô ả Hằng Nga đa tình
Cũng đừng tin cháu Đồng hương
(coi chừng nó moi hết lương anh giờ)
Giọng thì the thé, yêu thương mà gì
(hì hì lại là hi hì)
Riêng Thư thân phận nữ nhi
Tểu vào muốn (Cái) ấy là Thư chiều liền
Theo nhiều lời đề nghị Chủ quán xin tãi lại bài giã từ của Tễu qua trang này để đọc cho luôn mạch. ( nhớ là bài này có trước bài văn tế gọi hồn )
Nhắn ĂThư và H Nga !
Vui thế vừa rồi, viết qua nhiều như chát thê không còn hấp dẫn nữa. Vì vậy chú tạm cất vào kho rồi.
Vài lời thưa lại. Mong rằng các bạn vào quán chơi vui và giử gìn sự yên tỉnh và lịch sự để Lão Trang không phiền lòng.
Cõi tiên chẳng ở lại sa xuống trần
Lại mê anh Tễu cởi truồng
Bỏ quên thằng Cuội ngồi buồn gốc đa !
Quên sao ngày tháng hai ta vui vầy?
Ngờ đâu tiên cũng đổi thay
Cũng mê cái thứ cối chày thế gian!
Mê tình cười khóc thở than
Theo tình tình phớt lỡ làng tuổi xuân
Giữ sao cho vẹn về cùng với ta.
Nhớ nàng lại quét lá đa …
thằng Cuội
--- Bài cũ hơn ---